Kết quả tìm kiếm cho "Võ Thị Ánh Xuâ"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 1804
Đây là loại cây đặc sản của vùng Bảy Núi, có mùi hương độc đáo đặc trưng từ trái và lá, được nhiều người sử dụng như một gia vị đặc biệt để chế biến món ăn.
Giống như trái quách, bình bát, mận điều,... đây cũng là loại quả dân dã gắn bó với tuổi thơ những người con sinh ra và lớn lên ở các tỉnh sông nước miền Tây.
Thốt nốt là loại sản vật thiên nhiên ban tặng cho vùng Bảy Núi An Giang. Đã là “của trời”, thì nhiều vô số kể, chỉ cần bỏ công chứ chẳng tốn kém gì. Vậy nên, xứ này mấy mươi năm thịnh hành nghề leo cây thốt nốt. Thậm chí, nói đây là “nghề gia truyền” cũng không sai!
Cạnh Đền - vùng đất một thời được xem là chốn “thâm sơn cùng cốc”, bởi nơi đó không chỉ có rừng xanh một dãy che phủ một vùng rộng lớn mà còn “kỳ quái, hiểm nguy...”
Giữa nhịp sống ồn ào, tấp nập, ở xã Vĩnh Thuận (tỉnh An Giang) vẫn còn những người kiên trì “giữ lửa” nghề truyền thống. Với họ, nghề ông bà để lại không chỉ là kế sinh nhai mà còn là niềm tự hào, là cách để giữ hồn quê giữa thời cuộc nhiều đổi thay.
Ngày 27 tháng 7 – Ngày Thương binh Liệt sĩ – là dịp để cả dân tộc Việt Nam cùng cúi đầu tưởng nhớ những người đã ngã xuống và bày tỏ lòng tri ân sâu sắc với những người đã hiến dâng máu xương cho Tổ quốc, những người đang sống tiếp với vết thương chiến tranh và rộng hơn là với tất cả những ai đã có công với cách mạng.
Mắm là món đặc trưng của vùng quê Nam Bộ; có nhiều loại mắm cá quen thuộc, ngoài ăn sống, nấu lẩu…, thì mắm chưng được xem là món ăn dân dã nhưng khá “hao cơm” trong bữa cơm gia đình.
Trong những năm tháng khốc liệt của cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây Nam, Thành phố Hồ Chí Minh đã có một lực lượng đặc biệt xung phong lên đường ra tiền tuyến. Đó là lực lượng Thanh niên xung phong.
Mùa mưa, núi Cấm (tỉnh An Giang) khoác lên mình chiếc áo mới xanh thẳm và tỏa hương trái ngọt. Hàng ngày, người dân “chốn bồng lai” này vẫn cần mẫn chăm sóc vườn cây ăn trái, kiếm thêm thu nhập từ thiên nhiên hào phóng.
Tôi cất tiếng khóc chào đời trong nước mắt của cả gia đình tiễn mẹ tôi đi mãi sau khi sinh tôi. Khi tôi còn đỏ hỏn, bà nội đã vượt hàng ngàn cây số, ôm chiếc túi vải nhỏ lặn lội từ quê ra đón tôi về nuôi. Không có mẹ trong những năm tháng đầu đời, nhưng tôi may mắn có ông bà nội thay cha mẹ thương yêu suốt một đời.
Bị cụt hai chân, mất ba ngón tay trái sau chiến tranh nhưng ông Mai Văn Thái (61 tuổi) - thương binh hạng 1/4, tên thường gọi Năm Thái, ngụ khu phố Minh Phú, xã Châu Thành (tỉnh An Giang) vẫn sống lạc quan, chăm chỉ lao động. Người lính kiên cường là biểu tượng sống động của ý chí vươn lên giữa đời thường.
Rời quê hương Quảng Ngãi vào TP Hồ Chí Minh lập nghiệp, như một cơ duyên, chàng trai Võ Trung Kiên (sinh năm 1989) tình cờ bén duyên với sưu tập đồ gốm sứ, đặc biệt là sưu tầm lại từng món đồ gốm Châu Ổ cổ xưa được chế tác trên chính quê cha đất tổ của mình.